Thứ Năm, 11 tháng 4, 2013

THƯ GỞI KIM LOAN - Tánh tình, thật rắc rối (8)



8.
TÁNH TÌNH, THẬT RẮC RỐI

Kim Loan con thân mến,
Tối qua trước khi đi học, con đã hỏi ba: “Con không thể làm gì với tánh tình kỳ cục đó sao?” Con bảo rằng Vĩnh Sơn “hay xị mặt xuống lắm”. Ba biết trong lòng con đau khổ lắm.
Bây giờ con hãy thử bắt đầu với một sự kiện mà con phải đối phó: Tánh tình là một phần tự nhiên của bản tánh con người. Theo kinh nghiệm của ba, điều đó chẳng trừ người đàn ông nào cả. (Và điều đó cũng chẳng trừ người đàn bà hay đứa trẻ nào hết). Chỉ có một khác biệt, đó là mức độ, nơi chốn, thời gian hoặc một cái gì đó khác ảnh hưởng tới tánh tình thôi. Lúc cao hứng, khi chán đời là trạng thái của mỗi tâm hồn. Ngay cả thánh nhân cũng có lúc cảm thấy chán nản.
Con thử nghĩ xem, chiếc thang cuộn hai chiều lên xuống này có phải là một phần cuộc đời không? Nhạc có lúc trầm lúc bổng. Thiên nhiên có chu kì đều đặn. Lịch sử có lúc thịnh lúc suy. Như thế là mọi sự đều đổi thay, và nó cũng chẳng trừ gì các ông chồng.
Con nên biết ơn những phúc hậu do luật tương phản đó, do những kinh nghiệm này đem lại. Khi người yêu của ta có tánh tình không được đẹp, nó có thể giúp ta nhìn thấy đức tánh tốt rõ ràng hơn sau khi cơn thống khổ đã qua. Vì ta đã có thể nhìn thấy người yêu của ta với những khuyết điềm nhứt, nên ta nhận được rõ giá trị của người với những ưu điểm hơn.
Hình như con muốn hỏi: Thế sao tánh tình xấu không từ trạng thái tự nhiên chuyển qua “bịnh hoạn?” Dĩ nhiên là có, và một cách đo lường nó là thời gian nó trồi lên. Bất cứ tánh tình xấu nào mau trở thành tốt đều chứng tỏ cho ta biết một nội tâm lành mạnh, chỉ cần kiểm soát lại khoảng cách đều đặn của nó.
Thời gian khó chịu ngày một gia tăng nhanh chóng ư? Đó có thể là triệu chứng xấu của chiếc vòng lẩn quẩn: ngày khá, ngày không! Khi đó con nên tìm đến chuyên viên để giúp con an tâm vui vẻ trở lại.
Bây giờ đến một vấn đề khác thật quan trọng: Khi chàng chán nản, hãy cố gắng hết sức đừng buôn xuôi theo chàng. Dĩ nhiên là điều đó nói thì dễ, làm thì khó. Và phải có một thời gian để luyện tập. Khi chàng buồn, con dễ buồn theo chàng lắm.
Bởi lẽ con yêu chàng tha thiết, con muốn chia sẽ mọi sự với chàng hoàn toàn, và thoạt nhìn con tưởng như phải cùng chán nản với nhau! Nhưng “chung nhau” theo ý nghĩa cao đẹp nhứt không phải là cùng nhau sống trong mực độ thấp kém nhất.
Khi chàng chán nản, nếu con có thể giữ tâm hồn con đầy phúc hậu cao cả, chính đó là con thật sự giúp chàng mau phục hồi hơn là các cách thức khác. Lúc đầu chàng sẽ cá thể giận dữ khó chịu. Vì là người, ta không bao giờ hoàn toàn thống trị được thằng quỉ nhỏ ẩn náu trong ta. Ba nói thế là đối với những ai không thể chịu được người khác vui vẻ khi mình cảm thấy buồn thảm.
Nhưng cơn giận dữ này sẽ qua đi nếu con biết giữ bình tĩnh. Qua khỏi rồi, chàng sẽ vui mừng vì con có một đôi chân bám chặt vào rất cứng. Rồi biết đâu sau đó chàng lại phải hành động như vậy khi đến lượt con bị xuống dốc.
Chỉ có một lí do khiến con muốn buông xuôi khi chàng xuống dốc, đó là vì con than – thân – trách – phận một một cách vô lý về tánh tình của chàng. Nếu con có lỗi và con biết được lỗi đó, con có thể nói như thế được. Chứ đàng này con tự trách vì những chán nản thất vọng vô cớ của chàng chớ không phải vì lỗi của con, thì điều đó không lợi ích gì cả. Con phải nói được câu nói này mới chứng tỏ con đã trưởng thành: “Tôi sẽ nhớ rằng đó là việc của chàng. Tôi sẽ không dày vò thân xác mình. Nhiệm vụ của tôi là giữ trầm tĩnh và tỏ ra sẳn sàng để giúp chàng. Tôi luôn luôn chuẩn bị tâm hồn tôi để dâng hiến chàng mối tình trưởng thành nhất mà tôi có thể có, ngay khi chàng mở cửa lòng ra cho tôi”.
Ba đã quan sát một số các bà làm cách khác thật khéo léo. Họ sẳn sàng đối phó với tánh tình của chồng trước khi chàng xuống dốc.
Con nên tìm hiểu những khuyết điểm của chàng và tìm cách đánh tan những án mây mù để trời khỏi mưa. Một trong số những bà vợ thành công nhất trong nhóm bạn bè của ba đã nói rằng: Khi nào bà cảm thấy có nỗi buồn thoáng hiện nơi chồng bà, bà đều nhờ chồng giúp làm món thịt nướng thật ngon. Bà cho biết nhờ bữa ăn đó và nhờ bà không ngớt khen ông làm bếp giỏi, đã làm ông thoát cơn buồn.
Có thể khi đó chúng con nên đi chơi một buổi. Biết đâu đi dạo dưới ánh trăng lại là liều thuốc giải độc. Nếu chàng thích ở nhà và ngồi đăm chiêu tư lự, con hãy gắng sức đừng bi quan, cứ để kệ chàng muốn làm gì thì làm. Ba biết một số người thích có những giờ phút xả hơi ở nhà như thế.
Nếu chúng con thực hiện được những điều trên và cứ tiến đều, chúng con có thể ra hiệu cho nhau biết nữa. Kim Anh và anh chàng Duyên đã đồng ý với nhau như thế đó. Nếu ngày nào chàng khó chịu ở sở hoặc nếu chàng cảm thấy mất vui, nếu giá hàng hạ xuống, hoặc nếu chàng mất một dịp hên, khi đó anh chàng Duyên cài thêm chiếc nơ đở trên mủ khi về nhà: “Coi chừng hôm đó nghe cưng! Đừng có đem ra mà kể mấy vụ đòi nợ, hoặc những máy móc hư hỏng trong nhà!”
Con còn có thể làm thêm một việc nữa. Trên thực tế, đây là liều thuốc công hiệu nhất! Đây là phương thuốc thần diệu mà ba má đã dùng. Con hãy đánh vần từng chữ: NÓI CHO NHAU NGHE!
Điện thoại đang reo kia kìa. Đó là điện thoại của cặp vợ chồng chờ ba đến giúp ý kiến. Có không biết bao nhiêu cặp vợ chồng sống với nhau hoàn toàn như khách lạ trong những địa hạt thật quan trọng!
Thôi, để lần sau sẽ nói về vấn đề “Nói Cho Nhau Nghe”, con nhé!
Cầu chúc bầu trời của con luôn quang đãng.
Ba.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét